Yêu một người ở xa …là bàn tay cần tìm bàn tay không thấy… chỉ thay bằng những icon yêu thương. Yêu một người ở xa…là thèm một nụ hôn đến phát cuồng bèn tìm cách chui qua đường dây internet để đến bên nhau…


Yêu một người ở xa…là nhớ người ấy đến cồn cào ruột gan . Nhưng không biết người ấy có nhớ đến mình ko vì thời gian mình ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì nguời ta lại bận bịu công việc hoặc đi vs bạn bè….Yêu xa là trông ngóng.

Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn. Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và khi cần một bờ vai nhỏ bé để ôm vào lòng nhưng không thấy!

Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút hơi ấm, không dám nhắc đến những nhớ thương vì sợ thương nhớ trào thành nước mắt!

Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen thuộc... Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay để tiếp thêm sự can đảm!

Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những bài hát cả hai cùng nghe, cùng một thời điểm, ở hai nơi! Yêu xa, đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi!

Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất quan trọng!

Yêu xa là những phút thật là vui khi nhìn thấy số điện thoại người kia đang gọi.

Yêu xa... là thương nhớ. 

Là mỏi mòn. 

Là cần một bờ vai nương tựa. 

Là cần một vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. 

Là những giọt nước mắt, là nụ cười... 

Là tình yêu!

Và dù gần hay xa, tình yêu vẫn mãi mãi là tình yêu…

Yêu một người ở xa

Yêu một người ở xa …là bàn tay cần tìm bàn tay không thấy… chỉ thay bằng những icon yêu thương. Yêu một người ở xa…là thèm một nụ hôn đến phát cuồng bèn tìm cách chui qua đường dây internet để đến bên nhau…


Yêu một người ở xa…là nhớ người ấy đến cồn cào ruột gan . Nhưng không biết người ấy có nhớ đến mình ko vì thời gian mình ngồi suy nghĩ vẩn vơ thì nguời ta lại bận bịu công việc hoặc đi vs bạn bè….Yêu xa là trông ngóng.

Yêu xa là nhớ đến mỏi mòn. Yêu xa là những khoảnh khắc tủi thân và khi cần một bờ vai nhỏ bé để ôm vào lòng nhưng không thấy!

Yêu xa là những lúc thương nghẹn lòng mà không thể ở bên để sẻ chia chút hơi ấm, không dám nhắc đến những nhớ thương vì sợ thương nhớ trào thành nước mắt!

Yêu xa là xa những cái nắm tay, xa những vòng ôm, xa môi hôn và xa cái nồng nàn của mùi hương quen thuộc... Yêu xa là đôi khi đi ngoài phố nhìn người ta đi bên nhau hạnh phúc, trao nhau những ánh nhìn ấm áp mà bỗng cảm thấy tủi thân, ghen tị, thèm một cái siết tay để tiếp thêm sự can đảm!

Yêu xa chỉ bằng những lời nói, chỉ bằng những cú điện thoại ngắn ngủi, chỉ bằng những bài hát cả hai cùng nghe, cùng một thời điểm, ở hai nơi! Yêu xa, đi đâu cũng phải đi một mình, mòn mỏi mong chờ đến một ngày nào đó, được gặp nhau, dù chỉ là những giây phút ngắn ngủi!

Yêu xa, mới nhận ra bản thân có khả năng chờ đợi, có bản lĩnh từ chối tất cả, chỉ dành lại tình cảm cho một người duy nhất quan trọng!

Yêu xa là những phút thật là vui khi nhìn thấy số điện thoại người kia đang gọi.

Yêu xa... là thương nhớ. 

Là mỏi mòn. 

Là cần một bờ vai nương tựa. 

Là cần một vòng tay ôm, xua đi tủi hờn. 

Là những giọt nước mắt, là nụ cười... 

Là tình yêu!

Và dù gần hay xa, tình yêu vẫn mãi mãi là tình yêu…

Đọc thêm..
S
ẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh. Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh.

Vui thì cười, buồn thì khóc, đó đã là lẽ hiển nhiên trên đời. Em lo lắng gì mà giấu giọt sầu trên mi? Em sợ hãi điều gì mà co mình thổn thức giữa những bập bùng lo sợ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ giữa muôn ngàn khuôn mặt khác, không phải lúc nào cũng có thể gắng gượng mình đeo thêm một chiếc mặt nạ cải trang. Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh…

Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh. Việc giải tỏa cảm xúc là một việc nên làm, càng gói ghém, càng thít chặt và cất giấu chúng đi, giữa cơn buồn càng khiến em thêm bất lực.

Em khóc không phải vì một lẽ rằng em cần ai đó gánh thay cho em những muộn phiền bực dọc. Mà em khóc để ghi nhớ lấy những gì em đã và đang phải trải qua. Rồi cảm xúc sau khi được giải thoát cũng tiêu tan nhanh như những giọt sương hòa mình vào nắng sớm. Em sẽ lại cười giữa an yên, hạnh phúc đúng không em?
Có thể em đôi lần thấy xấu hổ và tự ti, cho rằng người thắng cuộc sẽ cười nhạo và chà đạp lên những giọt nước mắt em rớt xuống. Nhưng em cũng nên biết rằng, kẻ thắng cuộc không định đoạt bởi đúng sai, kẻ thắng cuộc được định đoạt bằng lòng thỏa mãn cho chính hành trình đi tìm kết quả của họ. Suy cho cùng, những giọt nước mắt của em đã rơi không vô nghĩa, là em đã chiến thắng được chính mình rồi, em hiểu không?

Có thể em sợ sệt hay ái ngại sự quan tâm từ phía những người thân. Em sợ họ trở nên lo lắng và mang nhiều phiền muộn nếu nhìn thấy em phải khóc. Nhưng có lẽ em còn chưa biết, người thân quanh em mong tìm được chính mình bằng cố gắng và quyết tâm. Cách em trưởng thành qua những lần em vấp ngã, cách em rơi nước mắt để tiễn đưa một lần em dại dột. Sẽ thế nào nếu em cứ mím môi và giấu tiếng nấc vào trong? Mọi người quanh em hẳn là lo lắng lắm!

Đừng lo em, cứ mạnh dạn giãi bày hay chia sẻ. Em cũng buông thả cảm xúc theo những giọt tròn nóng hổi dâng đầy trên mi mắt. Khi sự chịu đựng đạt đến một giới hạn nào đó nhất định, em buồn lòng phải để mình khóc một cách hết sức thản nhiên. Như thế sẽ vơi lòng hơn nhiều lắm!

Gắng lên em, vì cuộc sống này quá nhanh, vồn vã và vô cùng khắc nghiệt, nên em hãy tích góp đủ đầy sự can trường dũng cảm. Rồi có những lúc em sẽ thấy mình cần nức nở một vài giây ngắn ngủi, để cuộc đời trôi thật chậm lướt qua em…

Đừng để buồn vương trên mi mắt, hãy tạm biệt buồn bằng cách khóc em ơi!
Hạc Xanh

Hãy cứ khóc khi buồn em nhé!

S
ẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh. Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh.

Vui thì cười, buồn thì khóc, đó đã là lẽ hiển nhiên trên đời. Em lo lắng gì mà giấu giọt sầu trên mi? Em sợ hãi điều gì mà co mình thổn thức giữa những bập bùng lo sợ? Cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể cười nói vui vẻ giữa muôn ngàn khuôn mặt khác, không phải lúc nào cũng có thể gắng gượng mình đeo thêm một chiếc mặt nạ cải trang. Sẽ khổ sở nhường nào nếu như em không được khóc khi buồn hay bất hạnh…

Em khóc không phải vì một lẽ rằng em yếu đuối. Mà em khóc để tìm cho mình một điểm tựa giữa chông chênh. Việc giải tỏa cảm xúc là một việc nên làm, càng gói ghém, càng thít chặt và cất giấu chúng đi, giữa cơn buồn càng khiến em thêm bất lực.

Em khóc không phải vì một lẽ rằng em cần ai đó gánh thay cho em những muộn phiền bực dọc. Mà em khóc để ghi nhớ lấy những gì em đã và đang phải trải qua. Rồi cảm xúc sau khi được giải thoát cũng tiêu tan nhanh như những giọt sương hòa mình vào nắng sớm. Em sẽ lại cười giữa an yên, hạnh phúc đúng không em?
Có thể em đôi lần thấy xấu hổ và tự ti, cho rằng người thắng cuộc sẽ cười nhạo và chà đạp lên những giọt nước mắt em rớt xuống. Nhưng em cũng nên biết rằng, kẻ thắng cuộc không định đoạt bởi đúng sai, kẻ thắng cuộc được định đoạt bằng lòng thỏa mãn cho chính hành trình đi tìm kết quả của họ. Suy cho cùng, những giọt nước mắt của em đã rơi không vô nghĩa, là em đã chiến thắng được chính mình rồi, em hiểu không?

Có thể em sợ sệt hay ái ngại sự quan tâm từ phía những người thân. Em sợ họ trở nên lo lắng và mang nhiều phiền muộn nếu nhìn thấy em phải khóc. Nhưng có lẽ em còn chưa biết, người thân quanh em mong tìm được chính mình bằng cố gắng và quyết tâm. Cách em trưởng thành qua những lần em vấp ngã, cách em rơi nước mắt để tiễn đưa một lần em dại dột. Sẽ thế nào nếu em cứ mím môi và giấu tiếng nấc vào trong? Mọi người quanh em hẳn là lo lắng lắm!

Đừng lo em, cứ mạnh dạn giãi bày hay chia sẻ. Em cũng buông thả cảm xúc theo những giọt tròn nóng hổi dâng đầy trên mi mắt. Khi sự chịu đựng đạt đến một giới hạn nào đó nhất định, em buồn lòng phải để mình khóc một cách hết sức thản nhiên. Như thế sẽ vơi lòng hơn nhiều lắm!

Gắng lên em, vì cuộc sống này quá nhanh, vồn vã và vô cùng khắc nghiệt, nên em hãy tích góp đủ đầy sự can trường dũng cảm. Rồi có những lúc em sẽ thấy mình cần nức nở một vài giây ngắn ngủi, để cuộc đời trôi thật chậm lướt qua em…

Đừng để buồn vương trên mi mắt, hãy tạm biệt buồn bằng cách khóc em ơi!
Hạc Xanh
Đọc thêm..

 Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu…


   Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.

Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.

   Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.

Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…

Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…

  Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…

Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?

Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

   Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.

    Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.

   Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?

Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.

Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…

Chờ nhau một lần trong đời, có được không?

CHỜ NHAU MỘT LẦN TRONG ĐỜI, CÓ ĐƯỢC KHÔNG?


 Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu…


   Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.

Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.

   Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.

Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…

Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…

  Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…

Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?

Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

   Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.

    Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.

   Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?

Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.

Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…

Chờ nhau một lần trong đời, có được không?

Đọc thêm..

Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn nhưng tình yêu đích thực chỉ có một.


Bạn muốn gặp người ấy vì biết họ ở đó? Đó không phải là tình yêu mà là sự cô đơn.
Tay bạn đổ mồ hôi? Tim bạn đang đua nhịp? Giọng nói của bạn tắc nghẹn trong lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là thích.
Bạn ở nơi đó vì có ai đó muốn như thế? Đó không phải là tình yêu, đó là sự trung thành.

Bạn ở lại vì tình yêu của họ quá lớn và bởi vì bạn không muốn làm tổn thương họ? Đó không phải là tình yêu mà là sự thương hại!
Bạn ở đó bởi vì họ đã hôn bạn hay nắm tay bạn? Đó không phải là tình yêu, đó là thiếu tự tin.
Bạn nói với họ rằng họ là người bạn nghĩ đến mỗi ngày? Đó không phải là tình yêu, đó là nói dối!
Bạn có thể từ bỏ sở thích của mình vì họ? Đó không phải là tình yêu, đó là lòng khoan dung.
Bạn tha thứ cho lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ? Đó không phải là tình yêu, đó hẳn là tình bạn.
Bạn thuộc về họ bởi vì ánh mắt họ khiến tim bạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là sự đam mê.


Bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ? Đó không phải là tình yêu, mà là sự thèm muốn


Bạn bị người khác lôi cuốn nhưng bạn vẫn ở lại với họ với lòng thủy chung không hối tiếc? Đó chính là tình yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì đó là một phần của chính họ? Đó chính là tình yêu.
Bạn khóc vì những nỗi đau của họ, ngay cả khi là họ luôn cứng cỏi? Đó chính là tình yêu.
Ánh mắt của họ nhìn thấu tận tim gan bạn, xoáy sâu vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc? Đó chính là tình yêu.
Tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn? Đó chính là tình yêu.
Bạn ở lại vì sự mù quáng, sự trộn lẫn giữa cái đau và cảm giác phấn chấn không thể hiểu nổi? Đó chính là tình yêu.
Bạn dâng hiến cho họ trái tim bạn, cuộc đời bạn và cả cái chết của bạn? Đó chính là tình yêu.


Bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc và mọi việc tốt đẹp nhất bạn làm đều dành cho người đó, thậm chí hạnh phúc đó không dành cho bạn? Đó là tình yêu.

Đừng bao giờ tìm kiếm tình yêu mà hãy để tình yêu tìm ra bạn. Điều đó giải thích tại sao người ta gọi “ngã vào tình yêu”. Bởi vì bạn cũng không thể tự buộc mình ngã được, chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi.
Tình yêu giống như khi ta khâu sợi chỉ đen trên nền vải trắng. Nó không cần che giấu, không nên che giấu và cũng không thể che giấu. Nếu bạn thật sự yêu một ai đó, đừng ngại khi phải nói cho cả thế giới biết điều đó.


    Kênh thông tin giải trí - Lượm lặt

TÌNH YÊU THẬT SỰ...


Cái na ná tình yêu thì có trăm ngàn nhưng tình yêu đích thực chỉ có một.


Bạn muốn gặp người ấy vì biết họ ở đó? Đó không phải là tình yêu mà là sự cô đơn.
Tay bạn đổ mồ hôi? Tim bạn đang đua nhịp? Giọng nói của bạn tắc nghẹn trong lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là thích.
Bạn ở nơi đó vì có ai đó muốn như thế? Đó không phải là tình yêu, đó là sự trung thành.

Bạn ở lại vì tình yêu của họ quá lớn và bởi vì bạn không muốn làm tổn thương họ? Đó không phải là tình yêu mà là sự thương hại!
Bạn ở đó bởi vì họ đã hôn bạn hay nắm tay bạn? Đó không phải là tình yêu, đó là thiếu tự tin.
Bạn nói với họ rằng họ là người bạn nghĩ đến mỗi ngày? Đó không phải là tình yêu, đó là nói dối!
Bạn có thể từ bỏ sở thích của mình vì họ? Đó không phải là tình yêu, đó là lòng khoan dung.
Bạn tha thứ cho lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ? Đó không phải là tình yêu, đó hẳn là tình bạn.
Bạn thuộc về họ bởi vì ánh mắt họ khiến tim bạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực? Đó không phải là tình yêu, đó là sự đam mê.


Bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ? Đó không phải là tình yêu, mà là sự thèm muốn


Bạn bị người khác lôi cuốn nhưng bạn vẫn ở lại với họ với lòng thủy chung không hối tiếc? Đó chính là tình yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì đó là một phần của chính họ? Đó chính là tình yêu.
Bạn khóc vì những nỗi đau của họ, ngay cả khi là họ luôn cứng cỏi? Đó chính là tình yêu.
Ánh mắt của họ nhìn thấu tận tim gan bạn, xoáy sâu vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc? Đó chính là tình yêu.
Tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn? Đó chính là tình yêu.
Bạn ở lại vì sự mù quáng, sự trộn lẫn giữa cái đau và cảm giác phấn chấn không thể hiểu nổi? Đó chính là tình yêu.
Bạn dâng hiến cho họ trái tim bạn, cuộc đời bạn và cả cái chết của bạn? Đó chính là tình yêu.


Bạn thật sự mong muốn ai đó được hạnh phúc và mọi việc tốt đẹp nhất bạn làm đều dành cho người đó, thậm chí hạnh phúc đó không dành cho bạn? Đó là tình yêu.

Đừng bao giờ tìm kiếm tình yêu mà hãy để tình yêu tìm ra bạn. Điều đó giải thích tại sao người ta gọi “ngã vào tình yêu”. Bởi vì bạn cũng không thể tự buộc mình ngã được, chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi.
Tình yêu giống như khi ta khâu sợi chỉ đen trên nền vải trắng. Nó không cần che giấu, không nên che giấu và cũng không thể che giấu. Nếu bạn thật sự yêu một ai đó, đừng ngại khi phải nói cho cả thế giới biết điều đó.


    Kênh thông tin giải trí - Lượm lặt
Đọc thêm..
Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố?
Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó 

Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …

Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc ly ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.


Trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa,
 một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi nên không yêu ai đó nữa.
Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Giữ mãi một Tình yêu đã không trọn vẹn.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

Kênh giải trí lượm lặt 

XIN HÃY GIỮ CHẶT TAY NHAU,TRONG LÚC TÌNH CÒN ẤM..

Người ta thường khó mà học được cách nói lời tạm biệt với tình yêu, khó mà chấp nhận để tình yêu trở thành kỷ niệm, và người đã yêu trở thành dĩ vãng. Hay nói đúng hơn là không đành lòng.
Làm sao mà hai người đã từng nhớ nhung, thương yêu, chăm sóc lẫn nhau, một sớm mai kia bỗng dưng buông tay và nhìn nhau như người lạ trên phố?
Làm sao mà bỏ lại sau lưng bao nỗi ngậm ngùi, những tháng ngày chung đôi, làm sao mà dễ dàng quên đi một ánh mắt khiến lòng mình reo vui, nụ cười khiến tim mình loạn nhịp, và bóng hình bấy lâu vẫn thân thiết gắn bó 

Ngay cả khi người ta biết bóng hình đó đã không còn thuộc về mình nữa.
Ngay cả khi từ trong sâu thẳm trái tim, người ta biết rất rõ cái mình đang níu giữ là cái không có thực, nó chỉ là cái bóng của tình yêu đã từng có, là chút hương thơm đọng lại của đóa hoa đã phai tàn mà thôi …

Tôi vẫn nghĩ người ta yêu, rồi chia tay nhau hẳn là buồn lắm. Buồn đến nỗi ra phố cũng nhớ dáng người kia bước đi thế nào, uống một ly cafe cũng nhớ cách người ấy vẫn cầm chiếc ly ra sao, ngước lên trời thấy mây trắng bay cũng nhớ màu áo cũ, đưa mắt nhìn xuống tay cũng thấy trống vắng những ngón đan cài.


Trong lúc tình còn ấm, xin giữ chặt tay nhau…
Lúc mới yêu thật vui biết bao nhiêu, thì khi hết yêu cũng buồn đến bấy nhiêu. Cũng bởi vì Tình yêu đẹp quá. Nào ai muốn để cho những điều đẹp đẽ trở thành hoài niệm bao giờ. Lại càng chẳng ai muốn mất tình. Cho dẫu người tình đã đi xa cả một đoạn đường dài không sao chạm vào nhau được nữa. Chỉ còn lại đây, một trời lá bay chia lìa,
 một hạnh phúc tưởng chừng đến tay rồi chợt vỡ, một tình yêu vẹn tròn rồi chia xa, và những hẹn hò từ từ khép lại…

Thực ra, điều đáng buồn và tiếc nhất, đôi khi không phải Người yêu, mà chính là Tình yêu. Ta có thể yêu rồi nên không yêu ai đó nữa.
Một người yêu có thể là người quan trọng nhất, và rồi ngày nào đó, là người bạn cũng không. Nhưng Tình yêu thì còn lại. Nó có thể ngủ yên vĩnh viễn, mà cũng có thể tỉnh thức một lúc nào đó. Tình yêu mãi mãi vẫn là Tình yêu đó, là Tình yêu mà ta đã tha thiết, say đắm, và cả đớn đau. Không thể nói là không gì cả cho một Tình yêu, dù đã xa xôi và mờ ảo vô cùng đi nữa. Chính vì thế mà người ta dẫu không còn yêu nhưng vẫn cứ giữ mãi một lòng nhớ nhung.

Giữ mãi một Tình yêu đã không trọn vẹn.
Đâu đó trong cuộc đời, người ta vẫn gặp nhau, yêu nhau, chia tay nhau, lãng quên và nhung nhớ. Để trải dài suốt là dư âm của sự lỡ làng. Ta có thể đợi nhau, nhưng cuộc đời không đợi ta. Vì thế mà đã có rất nhiều Tình yêu đẹp trong cuộc đời, nhưng chẳng biết có bao nhiêu trong số đó, đi trọn vẹn được đến cuối đường.

Kênh giải trí lượm lặt 
Đọc thêm..
Ngày xưa, có một anh chàng nhà nọ, gặp một người con gái xinh đẹp mĩ miều, thùy mỵ dịu dàng... tóm lại là công dung ngôn hạnh đủ cả, anh chàng đem lòng yêu mến và muốn cưới nàng làm vợ.
Đoạn họ tán nhau thế nào không biết, chỉ biết là cuối cùng thì nàng cũng nhận lời... với 1 điều kiện là hàng năm, cô nàng xin phép được một ngày vắng nhà để đi xa, còn đi đâu, làm gì, anh chàng không được thắc mắc, không được điều tra, tìm hiểu. Nghe thấy điều kiện quá dễ dàng, vả lại cũng quá sung sướng vì kiếm được cô vợ lí tưởng như vậy, anh chàng gật đầu đồng ý không chút đắn đo.
(Chẳng bù cho con trai thời nay, chẳng còn được "ngây thơ" như vậy nữa! )

Cuộc sống hai vợ chồng trôi qua rất hạnh phúc, chẳng bao giờ họ to tiếng với nhau và cô gái luôn tỏ ra là 1 người vợ đảm đang, hiền dịu. Đến một ngày nọ, khi cô nàng xin phép anh chồng ngày hôm sau được vắng nhà, anh chàng mới nhớ ra lời mình hứa ngày nào.
Lỡ hứa rồi, chẳng lẽ không làm, vả lại một ngày vợ đi vắng chắc cũng chẳng sao, anh chàng liền đồng ý. Ngày hôm đó mới dài lê thê làm sao khi mà đến tối anh chàng không thấy vợ về. Chàng cứ đứng lên, ngồi xuống, đi ra đi vào ngóng vợ như con ngóng mẹ đi chợ về vậy. Vừa sốt ruột, vừa lo lắng, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với vợ mình... rồi bao nhiêu những suy nghĩ khác lai bắt đầu dằn vặt anh chàng... Cuối cùng rồi cũng đến sáng. Trời vừa hửng sáng, anh chồng đã thấy vợ mình trở về nhà. Bao nhiêu lo lắng, giận dữ, nghi ngờ dồn nén cả đêm qua chưa kịp bùng lên thì cô vợ đã nhẹ nhàng nhắc tới điều kiện của ngày cưới là nàng được đi một ngày và anh chàng không được hỏi han thắc mắc. Đã hứa thì phải giữ lời, nam nhi đại trượng phu là vậy.
Những nghi ngờ tuy còn vương vấn trong lòng, nhưng theo thời gian, anh chàng cũng quên đi, cho vào dĩ vãng. Cuộc sống hai vợ chồng êm ả trôi qua.

Một năm nữa lại trôi qua, và cái ngày mà người vợ xin phép vắng nhà lại tới. Vì đã hứa nên anh chàng lại phải để cho vợ đi mặc dù trong lòng, sự lo lắng, nghi ngờ, tò mò ngày càng tăng. Một năm nữa, rồi 1 năm nữa... cứ đến đúng ngày là người vợ lại đi vắng nhà và lại trở về nhà ngày hôm sau vào đúng lúc mặt trời mọc. Trong cuộc sống, người chồng chẳng có điều gì có thể phàn nàn về người vợ của mình được cả, ngoại trừ nỗi tò mò, nghi ngờ ngày càng dày vò anh chàng. Đến một lần, vào ngày mà người vợ lại đi vắng như mọi năm, không thể kìm được sự tò mò của mình nữa, anh chàng quyết định bám theo người vợ.

Người vợ cứ cắm cúi đi, không hề biết là người chồng đang bám theo mình. Đi mãi, tới bìa rừng, người chồng thấy vợ mình chui vào trong một bụi cây. Chờ mãi không thấy người vợ đi ra, anh chàng rón rén lại gần. Tới nơi, chàng thấy có một con rắn hổ mang đang cuốn mình lột xác. Hoảng hốt, sợ hãi, chàng vội cầm con dao chém con rắn. Trước sự ngạc nhiên khôn tả của người chồng, con rắn lại hiện nguyên hình là người vợ nằm trong vũng máu, quằn quại, hấp hối.

Thì ra hàng năm, cứ đến ngày này, người vợ lại biến thành con rắn hổ mang và khi lột xác thì bao nhiêu những bực bội, những giận dữ kìm nén trong một năm qua cùng với nọc độc được xả đi hết, để rồi khi trở về nàng lại trở nên xinh đẹp hơn, là một người vợ hiền dịu hơn, chiều chuộng, nhường nhịn chồng hơn. Chỉ vì sự tò mò, lòng nghi ngờ đã làm cho người chồng thất hứa và kết quả thì chàng đã làm một điều mà chẳng thể nào cứu vãn được nữa.   Để chuộc lại lỗi lầm mà ông cha mình đã làm, hàng năm anh em tự nguyện dành một ngày cho chị em được tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm, hòng hy vọng là sau ngày đó thì chị em sẽ lại trở nên hiền lành dịu dàng hơn và lại "cam chịu" hơn và lại chờ đến ngày này năm sau để "xả". Đó là ngày mùng 8 tháng 3 đó chị em ạ.

Kênh giải trí sưu tầm

Sự tích ngày 8 tháng 3

Ngày xưa, có một anh chàng nhà nọ, gặp một người con gái xinh đẹp mĩ miều, thùy mỵ dịu dàng... tóm lại là công dung ngôn hạnh đủ cả, anh chàng đem lòng yêu mến và muốn cưới nàng làm vợ.
Đoạn họ tán nhau thế nào không biết, chỉ biết là cuối cùng thì nàng cũng nhận lời... với 1 điều kiện là hàng năm, cô nàng xin phép được một ngày vắng nhà để đi xa, còn đi đâu, làm gì, anh chàng không được thắc mắc, không được điều tra, tìm hiểu. Nghe thấy điều kiện quá dễ dàng, vả lại cũng quá sung sướng vì kiếm được cô vợ lí tưởng như vậy, anh chàng gật đầu đồng ý không chút đắn đo.
(Chẳng bù cho con trai thời nay, chẳng còn được "ngây thơ" như vậy nữa! )

Cuộc sống hai vợ chồng trôi qua rất hạnh phúc, chẳng bao giờ họ to tiếng với nhau và cô gái luôn tỏ ra là 1 người vợ đảm đang, hiền dịu. Đến một ngày nọ, khi cô nàng xin phép anh chồng ngày hôm sau được vắng nhà, anh chàng mới nhớ ra lời mình hứa ngày nào.
Lỡ hứa rồi, chẳng lẽ không làm, vả lại một ngày vợ đi vắng chắc cũng chẳng sao, anh chàng liền đồng ý. Ngày hôm đó mới dài lê thê làm sao khi mà đến tối anh chàng không thấy vợ về. Chàng cứ đứng lên, ngồi xuống, đi ra đi vào ngóng vợ như con ngóng mẹ đi chợ về vậy. Vừa sốt ruột, vừa lo lắng, chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra với vợ mình... rồi bao nhiêu những suy nghĩ khác lai bắt đầu dằn vặt anh chàng... Cuối cùng rồi cũng đến sáng. Trời vừa hửng sáng, anh chồng đã thấy vợ mình trở về nhà. Bao nhiêu lo lắng, giận dữ, nghi ngờ dồn nén cả đêm qua chưa kịp bùng lên thì cô vợ đã nhẹ nhàng nhắc tới điều kiện của ngày cưới là nàng được đi một ngày và anh chàng không được hỏi han thắc mắc. Đã hứa thì phải giữ lời, nam nhi đại trượng phu là vậy.
Những nghi ngờ tuy còn vương vấn trong lòng, nhưng theo thời gian, anh chàng cũng quên đi, cho vào dĩ vãng. Cuộc sống hai vợ chồng êm ả trôi qua.

Một năm nữa lại trôi qua, và cái ngày mà người vợ xin phép vắng nhà lại tới. Vì đã hứa nên anh chàng lại phải để cho vợ đi mặc dù trong lòng, sự lo lắng, nghi ngờ, tò mò ngày càng tăng. Một năm nữa, rồi 1 năm nữa... cứ đến đúng ngày là người vợ lại đi vắng nhà và lại trở về nhà ngày hôm sau vào đúng lúc mặt trời mọc. Trong cuộc sống, người chồng chẳng có điều gì có thể phàn nàn về người vợ của mình được cả, ngoại trừ nỗi tò mò, nghi ngờ ngày càng dày vò anh chàng. Đến một lần, vào ngày mà người vợ lại đi vắng như mọi năm, không thể kìm được sự tò mò của mình nữa, anh chàng quyết định bám theo người vợ.

Người vợ cứ cắm cúi đi, không hề biết là người chồng đang bám theo mình. Đi mãi, tới bìa rừng, người chồng thấy vợ mình chui vào trong một bụi cây. Chờ mãi không thấy người vợ đi ra, anh chàng rón rén lại gần. Tới nơi, chàng thấy có một con rắn hổ mang đang cuốn mình lột xác. Hoảng hốt, sợ hãi, chàng vội cầm con dao chém con rắn. Trước sự ngạc nhiên khôn tả của người chồng, con rắn lại hiện nguyên hình là người vợ nằm trong vũng máu, quằn quại, hấp hối.

Thì ra hàng năm, cứ đến ngày này, người vợ lại biến thành con rắn hổ mang và khi lột xác thì bao nhiêu những bực bội, những giận dữ kìm nén trong một năm qua cùng với nọc độc được xả đi hết, để rồi khi trở về nàng lại trở nên xinh đẹp hơn, là một người vợ hiền dịu hơn, chiều chuộng, nhường nhịn chồng hơn. Chỉ vì sự tò mò, lòng nghi ngờ đã làm cho người chồng thất hứa và kết quả thì chàng đã làm một điều mà chẳng thể nào cứu vãn được nữa.   Để chuộc lại lỗi lầm mà ông cha mình đã làm, hàng năm anh em tự nguyện dành một ngày cho chị em được tự do, thoải mái, muốn làm gì thì làm, hòng hy vọng là sau ngày đó thì chị em sẽ lại trở nên hiền lành dịu dàng hơn và lại "cam chịu" hơn và lại chờ đến ngày này năm sau để "xả". Đó là ngày mùng 8 tháng 3 đó chị em ạ.

Kênh giải trí sưu tầm
Đọc thêm..
Thôi thì hãy để em được một mình, lòng tự nói với lòng như thế dù khi lòng tự thủ thỉ điều đó, đôi mắt tôi cứ cay xòe, cổ họng mặn đắng, mắt đau đáu nhìn xa xăm. Ừ thì cứ coi như tôi tạm mất em vậy…

Biết rằng có duyên mới gặp được nhau, biết rằng đã từng yêu nhau mới có với nhau biết bao kỉ niệm và cho nhau tất cả, nhưng điều đó nào có đồng nghĩa, cũng như khẳng định cho cái kết em sẽ là của tôi, sẽ cùng tôi đi hết đoạn đường cuộc đời. Nghĩ rồi chỉ biết lặng buồn, tôi cười khanh khách, nụ cười chẳng quen với tôi bao giờ, nhưng bây giờ phải tập quen với điều này, tôi biết tôi đã đổi thay!
Vẫn yêu em rất nhiều, em trong tôi vẫn là người con gái đầy duyên và thông minh như tôi đã từng yêu, nhưng ở thì hiện tại tôi phải cất tất cả vào lòng, để nó lặng yên ở một góc, mình tôi biết, mình tôi nhớ thương, thế thôi. Vẫn xót xa lắm chứ khi nhìn em một bóng đi về, oằn vai với bao gánh nặng cơm áo gạo tiền, nhưng tôi chỉ có thể là kẻ xa xa mà ngóng nhìn, đừng chạm, đừng cố xen vào cuộc đời em nữa như em muốn. Em là một cô gái kiêu kì, và cố chấp, nên với em, tôi bây giờ người dưng hoàn người dưng như bao người dù cho trước đó đã đá hẹn non thề thế nào. Em bảo rằng đã sai là sai đừng nói lời xin lỗi, và yêu là phải yêu tuyệt đối, còn không với em chẳng là gì nữa, tôi bây giờ là thế với em, dù cho có vạn nghìn lời xin lỗi, hay tỉ lần nói yêu thương.
Thôi thì hãy để em được một mình, tôi cũng như em, một mình đi về với mưa nắng cuộc đời. Ngày trước đàn đúm bạn bè, thong dong rong chơi vô bờ bến, bây giờ thu mình công việc với công việc, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận khoảng lặng của mình rõ nhất là lúc này. Sống cảm tính quá nhiều đã khiến lí trí trong tôi bao lần phải hụt hẫng, bạn bè thất vọng không ít, họ chẳng ghét, nhưng để thân tình như bao ngày thành xa xỉ, để bây giờ chỉ có thể gói gọn ở một từ “bạn” thế thôi và không hơn thế nữa. Với em, tôi là người tình ích kỉ, là kẻ nói yêu mười nhưng chỉ yêu được một, trước bạn bè, tôi là thằng bạn đáng chán, nhu nhược và mù quáng, đón nhận tất cả rồi chỉ biết sặc xụa cười một mình, tôi là kẻ thất bại!

Thôi thì hãy để em được một mình, tôi không than vản mỗi ngày, không van lơn em thứ tha và quay lại nữa em à. Tôi sẽ để em được bình yên một mình như em muốn, không làm gợn sóng cuộc sống phẳng lặng mà em đang cố ghì chặt để chẳng ai có thể chạm vào. Sẽ chẳng bắt em phải gặp khi lòng em không muốn, sẽ không bắt em phải đọc tin nhắn của tôi mỗi ngày khi những dòng tin từ tôi đã như là nỗi bực bội, nếu nhớ em, muốn gặp em, tôi sẽ đứng nhìn em từ xa ở một góc khuất như em bảo, sẽ như thế đấy. Tôi sẽ để em biết rằng, em trong tôi là như thế nào chứ không phải chỉ là lời nói hoa mĩ, bóng bẩy văn thơ mà tôi đã từng nắn nót viết thành câu.

Thôi thì hãy để em được một mình, một mình thôi em nhé, nhưng tôi vẫn hoài yêu em, và khi em có thể, xin hãy cho tôi thêm một lần yêu, vì tôi bao giờ cũng ở phía sau em, em à…

Thôi thì hãy để em một mình

Thôi thì hãy để em được một mình, lòng tự nói với lòng như thế dù khi lòng tự thủ thỉ điều đó, đôi mắt tôi cứ cay xòe, cổ họng mặn đắng, mắt đau đáu nhìn xa xăm. Ừ thì cứ coi như tôi tạm mất em vậy…

Biết rằng có duyên mới gặp được nhau, biết rằng đã từng yêu nhau mới có với nhau biết bao kỉ niệm và cho nhau tất cả, nhưng điều đó nào có đồng nghĩa, cũng như khẳng định cho cái kết em sẽ là của tôi, sẽ cùng tôi đi hết đoạn đường cuộc đời. Nghĩ rồi chỉ biết lặng buồn, tôi cười khanh khách, nụ cười chẳng quen với tôi bao giờ, nhưng bây giờ phải tập quen với điều này, tôi biết tôi đã đổi thay!
Vẫn yêu em rất nhiều, em trong tôi vẫn là người con gái đầy duyên và thông minh như tôi đã từng yêu, nhưng ở thì hiện tại tôi phải cất tất cả vào lòng, để nó lặng yên ở một góc, mình tôi biết, mình tôi nhớ thương, thế thôi. Vẫn xót xa lắm chứ khi nhìn em một bóng đi về, oằn vai với bao gánh nặng cơm áo gạo tiền, nhưng tôi chỉ có thể là kẻ xa xa mà ngóng nhìn, đừng chạm, đừng cố xen vào cuộc đời em nữa như em muốn. Em là một cô gái kiêu kì, và cố chấp, nên với em, tôi bây giờ người dưng hoàn người dưng như bao người dù cho trước đó đã đá hẹn non thề thế nào. Em bảo rằng đã sai là sai đừng nói lời xin lỗi, và yêu là phải yêu tuyệt đối, còn không với em chẳng là gì nữa, tôi bây giờ là thế với em, dù cho có vạn nghìn lời xin lỗi, hay tỉ lần nói yêu thương.
Thôi thì hãy để em được một mình, tôi cũng như em, một mình đi về với mưa nắng cuộc đời. Ngày trước đàn đúm bạn bè, thong dong rong chơi vô bờ bến, bây giờ thu mình công việc với công việc, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận khoảng lặng của mình rõ nhất là lúc này. Sống cảm tính quá nhiều đã khiến lí trí trong tôi bao lần phải hụt hẫng, bạn bè thất vọng không ít, họ chẳng ghét, nhưng để thân tình như bao ngày thành xa xỉ, để bây giờ chỉ có thể gói gọn ở một từ “bạn” thế thôi và không hơn thế nữa. Với em, tôi là người tình ích kỉ, là kẻ nói yêu mười nhưng chỉ yêu được một, trước bạn bè, tôi là thằng bạn đáng chán, nhu nhược và mù quáng, đón nhận tất cả rồi chỉ biết sặc xụa cười một mình, tôi là kẻ thất bại!

Thôi thì hãy để em được một mình, tôi không than vản mỗi ngày, không van lơn em thứ tha và quay lại nữa em à. Tôi sẽ để em được bình yên một mình như em muốn, không làm gợn sóng cuộc sống phẳng lặng mà em đang cố ghì chặt để chẳng ai có thể chạm vào. Sẽ chẳng bắt em phải gặp khi lòng em không muốn, sẽ không bắt em phải đọc tin nhắn của tôi mỗi ngày khi những dòng tin từ tôi đã như là nỗi bực bội, nếu nhớ em, muốn gặp em, tôi sẽ đứng nhìn em từ xa ở một góc khuất như em bảo, sẽ như thế đấy. Tôi sẽ để em biết rằng, em trong tôi là như thế nào chứ không phải chỉ là lời nói hoa mĩ, bóng bẩy văn thơ mà tôi đã từng nắn nót viết thành câu.

Thôi thì hãy để em được một mình, một mình thôi em nhé, nhưng tôi vẫn hoài yêu em, và khi em có thể, xin hãy cho tôi thêm một lần yêu, vì tôi bao giờ cũng ở phía sau em, em à…
Đọc thêm..
*Tình yêu là thứ cực kỳ quan trọng với nhân loại nói chung và đàn ông nói riêng. Nhưng đâu phải thế mà có thể yêu bừa bãi, mà cần chọn đúng thời điểm.*
Sau những kinh nghiệm xương máu , đạo diễn Lê Hoàng đã đưa ra những lời khuyên cực kỳ bổ ích cho các đấng mày râu.^ ^...


1. Lúc 15 tuổi: Đàn ông chưa nên yêu vì chưa phải đàn ông.

2. Lúc 16 tuổi: Chưa yêu vì phần lớn còn mặc quần đùi, không thể hẹn hò con gái được.

3. Lúc 17 tuổi: Chưa yêu vì chưa biết uống cà phê. Chả lẽ mời nàng uống trà sữa?

4. Lúc 18 tuổi: Không yêu vì không có tiền và đang vào đại học.

5. Lúc 19 tuổi: Học năm thứ hai đại học và có nhiều môn phải thi lại, nếu yêu sẽ rớt ngay.

 6. Lúc 20 tuổi: Không thể yêu vì không chín chắn, gặp cô nào cũng muốn yêu.

7. Khi 21 tuổi: Chưa yêu vì chưa có tiền.

8. Lúc 22 tuổi: Chưa yêu vì mới tốt nghiệp ra trường, còn đang xin việc, tương lai chưa bảo đảm.

9. Lúc 23 tuổi: Chưa yêu vì yêu cao quá không được, yêu thấp quá thì tiếc.

10. Lúc 24 tuổi: Chưa yêu vì sắp tới có khả năng lên chức, yêu sợ bị hố to.

11. Lúc 25 tuổi: Chả cần yêu cũng có bạn gái để dẫn đi chơi.

12. Lúc 26 tuổi: Không dám yêu khi thấy bạn bè cưới vợ sau đó nheo nhóc ở nhà thuê.
  
13. Lúc 27 tuổi: Chưa yêu vì cảm thấy sẽ gặp một tình yêu lớn hơn.

14. Lúc 28 tuổi: Không yêu vì ở tuổi này yêu sẽ bị con gái bắt cưới.

15. Lúc 29 tuổi: Đã đợi đến 29 rồi thì tại sao không đợi đến 30?

16. Lúc 30 tuổi: Việc quái gì phải yêu khi chúng nó đồn lúc này yêu là do sợ ế?

17. Lúc 31 tuổi: Đừng yêu, vì lúc này đứa nào yêu mình có thể không chân thành mà do thấy mình thành đạt, muốn đào mỏ.

18. Lúc 32 tuổi: Thôi yêu vì bọn gái trẻ quá ngốc nghếch, bọn không còn trẻ quá chán.

19. Lúc 33 tuổi: Yêu sao nổi khi thấy bạn bè cưới nhau lôi nhau ra tòa?

20. Lúc 34 tuổi: Ghét yêu chả phải vì ghét các cô gái mà ghét mẹ vợ.

21. Lúc 35 tuổi: Cần suy nghĩ thật kỹ vì bây giờ phải yêu nghiêm túc. Kỹ đến mức chưa yêu là tốt nhất.

22. Lúc 36 tuổi: Không yêu vì không cần đứa nào thương hại hết.

23. Lúc 37 tuổi: Tại sao phải yêu khi có cô gái chấp nhận không yêu cũng như yêu.

24. Lúc 38 tuổi: Chưa yêu nếu chưa trả lời được câu hỏi: bây giờ là yêu cho mình hay cho đứa khác?

25. Lúc 39 tuổi: Sao không chờ đến 40 cho nó chững chạc?
  
26. Lúc 40 tuổi: Không yêu vì quá mệt, ai đời tuổi này còn phải đưa đón, giận hờn? Dẹp!

27. Lúc 41 tuổi: Không yêu vì không thể ban đêm thức dậy thay tã cho con.

28. Lúc 42 tuổi: Tại sao phải yêu khi sống độc thân bắt đầu đã quen?

29. Lúc 43 tuổi: Tại sao phải yêu nếu như yêu chỉ là chung sống, không có sự đồng điệu về tâm hồn?

30. Lúc 44 tuổi: Yêu để làm gì? Để chứng tỏ mình còn đang xuân à? Dẹp!

31. Khi 45 tuổi: Không yêu vì nhớ lại hình bóng những người yêu thuở thanh niên.

32. Lúc 46 tuổi: Không thể yêu vì biết chắc đứa nào yêu mình hiện nay cũng vì tài sản.

33. Lúc 47 tuổi: Chả cần yêu khi biết rằng cuộc sống còn quá nhiều những thứ vĩ đại hơn yêu.

34. Lúc 48 tuổi: Chả cần yêu khi hiểu yêu là hy sinh, mà mình chẳng còn gì nữa để hy sinh.

35. Lúc 49 tuổi: Chưa yêu khi chưa đi khám sức khỏe tổng quát.

36. Lúc 50 tuổi: Sẵn sàng yêu. Mở lòng ra đón mọi tình yêu! 

Tg: Đạo diễn Lê Hoàng

Đàn ông nên yêu vào tuổi nào?

*Tình yêu là thứ cực kỳ quan trọng với nhân loại nói chung và đàn ông nói riêng. Nhưng đâu phải thế mà có thể yêu bừa bãi, mà cần chọn đúng thời điểm.*
Sau những kinh nghiệm xương máu , đạo diễn Lê Hoàng đã đưa ra những lời khuyên cực kỳ bổ ích cho các đấng mày râu.^ ^...


1. Lúc 15 tuổi: Đàn ông chưa nên yêu vì chưa phải đàn ông.

2. Lúc 16 tuổi: Chưa yêu vì phần lớn còn mặc quần đùi, không thể hẹn hò con gái được.

3. Lúc 17 tuổi: Chưa yêu vì chưa biết uống cà phê. Chả lẽ mời nàng uống trà sữa?

4. Lúc 18 tuổi: Không yêu vì không có tiền và đang vào đại học.

5. Lúc 19 tuổi: Học năm thứ hai đại học và có nhiều môn phải thi lại, nếu yêu sẽ rớt ngay.

 6. Lúc 20 tuổi: Không thể yêu vì không chín chắn, gặp cô nào cũng muốn yêu.

7. Khi 21 tuổi: Chưa yêu vì chưa có tiền.

8. Lúc 22 tuổi: Chưa yêu vì mới tốt nghiệp ra trường, còn đang xin việc, tương lai chưa bảo đảm.

9. Lúc 23 tuổi: Chưa yêu vì yêu cao quá không được, yêu thấp quá thì tiếc.

10. Lúc 24 tuổi: Chưa yêu vì sắp tới có khả năng lên chức, yêu sợ bị hố to.

11. Lúc 25 tuổi: Chả cần yêu cũng có bạn gái để dẫn đi chơi.

12. Lúc 26 tuổi: Không dám yêu khi thấy bạn bè cưới vợ sau đó nheo nhóc ở nhà thuê.
  
13. Lúc 27 tuổi: Chưa yêu vì cảm thấy sẽ gặp một tình yêu lớn hơn.

14. Lúc 28 tuổi: Không yêu vì ở tuổi này yêu sẽ bị con gái bắt cưới.

15. Lúc 29 tuổi: Đã đợi đến 29 rồi thì tại sao không đợi đến 30?

16. Lúc 30 tuổi: Việc quái gì phải yêu khi chúng nó đồn lúc này yêu là do sợ ế?

17. Lúc 31 tuổi: Đừng yêu, vì lúc này đứa nào yêu mình có thể không chân thành mà do thấy mình thành đạt, muốn đào mỏ.

18. Lúc 32 tuổi: Thôi yêu vì bọn gái trẻ quá ngốc nghếch, bọn không còn trẻ quá chán.

19. Lúc 33 tuổi: Yêu sao nổi khi thấy bạn bè cưới nhau lôi nhau ra tòa?

20. Lúc 34 tuổi: Ghét yêu chả phải vì ghét các cô gái mà ghét mẹ vợ.

21. Lúc 35 tuổi: Cần suy nghĩ thật kỹ vì bây giờ phải yêu nghiêm túc. Kỹ đến mức chưa yêu là tốt nhất.

22. Lúc 36 tuổi: Không yêu vì không cần đứa nào thương hại hết.

23. Lúc 37 tuổi: Tại sao phải yêu khi có cô gái chấp nhận không yêu cũng như yêu.

24. Lúc 38 tuổi: Chưa yêu nếu chưa trả lời được câu hỏi: bây giờ là yêu cho mình hay cho đứa khác?

25. Lúc 39 tuổi: Sao không chờ đến 40 cho nó chững chạc?
  
26. Lúc 40 tuổi: Không yêu vì quá mệt, ai đời tuổi này còn phải đưa đón, giận hờn? Dẹp!

27. Lúc 41 tuổi: Không yêu vì không thể ban đêm thức dậy thay tã cho con.

28. Lúc 42 tuổi: Tại sao phải yêu khi sống độc thân bắt đầu đã quen?

29. Lúc 43 tuổi: Tại sao phải yêu nếu như yêu chỉ là chung sống, không có sự đồng điệu về tâm hồn?

30. Lúc 44 tuổi: Yêu để làm gì? Để chứng tỏ mình còn đang xuân à? Dẹp!

31. Khi 45 tuổi: Không yêu vì nhớ lại hình bóng những người yêu thuở thanh niên.

32. Lúc 46 tuổi: Không thể yêu vì biết chắc đứa nào yêu mình hiện nay cũng vì tài sản.

33. Lúc 47 tuổi: Chả cần yêu khi biết rằng cuộc sống còn quá nhiều những thứ vĩ đại hơn yêu.

34. Lúc 48 tuổi: Chả cần yêu khi hiểu yêu là hy sinh, mà mình chẳng còn gì nữa để hy sinh.

35. Lúc 49 tuổi: Chưa yêu khi chưa đi khám sức khỏe tổng quát.

36. Lúc 50 tuổi: Sẵn sàng yêu. Mở lòng ra đón mọi tình yêu! 

Tg: Đạo diễn Lê Hoàng
Đọc thêm..
Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa nhất, khó nắm bắt nhất, và đặc biệt là khó...quên nhất!

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU ĐI ..

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!

Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.

Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất.

Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân mình nữa. Và ta cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng ta cảm thấy "an toàn". Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên vừa muốn nhớ...
CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU ĐI ..

Và thế là, qua bao nhiêu niềm trăn trở, ta quyết định giấu họ trong sâu thẳm tim mình, thôi không định nghĩa hay tìm hiểu, thôi không đoán định hay mong chờ. Chỉ đơn giản là một người xuất hiện, làm cuộc sống của ta đa màu sắc hơn thôi...

Có biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta, có người ở lại, người bước ra, và có người ta giấu họ đi. Người bị-giấu-đi ấy, họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ nào đó...
Và chúng ta, ai cũng cần có một người chỉ để giấu đi...

  Lượm lặt

CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU ĐI ..

Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa nhất, khó nắm bắt nhất, và đặc biệt là khó...quên nhất!

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU ĐI ..

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!

Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.

Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ...Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất.

Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân mình nữa. Và ta cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng ta cảm thấy "an toàn". Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên vừa muốn nhớ...
CÓ NHỮNG NGƯỜI CHỈ ĐỂ GIẤU ĐI ..

Và thế là, qua bao nhiêu niềm trăn trở, ta quyết định giấu họ trong sâu thẳm tim mình, thôi không định nghĩa hay tìm hiểu, thôi không đoán định hay mong chờ. Chỉ đơn giản là một người xuất hiện, làm cuộc sống của ta đa màu sắc hơn thôi...

Có biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta, có người ở lại, người bước ra, và có người ta giấu họ đi. Người bị-giấu-đi ấy, họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ nào đó...
Và chúng ta, ai cũng cần có một người chỉ để giấu đi...

  Lượm lặt
Đọc thêm..
Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết.

Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý.


Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt".

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng.

"Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ."

Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

<sưu tầm>

Tình yêu thật giản đơn

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết.

Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý.


Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt".

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng.

"Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ."

Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

<sưu tầm>
Đọc thêm..