Thôi thì hãy để em được một mình, lòng tự nói với lòng như thế dù khi lòng tự thủ thỉ điều đó, đôi mắt tôi cứ cay xòe,
cổ họng mặn đắng, mắt đau đáu nhìn xa xăm. Ừ thì cứ coi như tôi tạm mất em vậy…
Biết
rằng có duyên mới gặp được nhau, biết rằng đã từng yêu nhau mới có với
nhau biết bao kỉ niệm và cho nhau tất cả,
nhưng điều đó nào có đồng nghĩa, cũng như khẳng định cho cái kết em sẽ
là của tôi, sẽ cùng tôi đi hết đoạn đường cuộc đời. Nghĩ rồi chỉ biết
lặng buồn, tôi cười khanh khách, nụ cười chẳng quen với
tôi bao giờ, nhưng bây giờ phải tập quen với điều này, tôi biết tôi đã
đổi thay!
Vẫn
yêu em rất nhiều, em trong tôi vẫn là người con gái đầy duyên và thông
minh như tôi đã từng yêu, nhưng ở thì hiện
tại tôi phải cất tất cả vào lòng, để nó lặng yên ở một góc, mình tôi
biết, mình tôi nhớ thương, thế thôi. Vẫn xót xa lắm chứ khi nhìn em một
bóng đi về, oằn vai với bao gánh nặng cơm áo gạo tiền,
nhưng tôi chỉ có thể là kẻ xa xa mà ngóng nhìn, đừng chạm, đừng cố xen
vào cuộc đời em nữa như em muốn. Em là một cô gái kiêu kì, và cố chấp,
nên với em, tôi bây giờ người dưng hoàn người dưng như
bao người dù cho trước đó đã đá hẹn non thề thế nào. Em bảo rằng đã
sai là sai đừng nói lời xin lỗi, và yêu là phải yêu tuyệt đối, còn không
với em chẳng là gì nữa, tôi bây giờ là thế với em, dù
cho có vạn nghìn lời xin lỗi, hay tỉ lần nói yêu thương.
Thôi
thì hãy để em được một mình, tôi cũng như em, một mình đi về với mưa
nắng cuộc đời. Ngày trước đàn đúm bạn bè,
thong dong rong chơi vô bờ bến, bây giờ thu mình công việc với công
việc, lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận khoảng lặng của mình rõ nhất
là lúc này. Sống cảm tính quá nhiều đã khiến lí trí trong
tôi bao lần phải hụt hẫng, bạn bè thất vọng không ít, họ chẳng ghét,
nhưng để thân tình như bao ngày thành xa xỉ, để bây giờ chỉ có thể gói
gọn ở một từ “bạn” thế thôi và không hơn thế nữa. Với em,
tôi là người tình ích kỉ, là kẻ nói yêu mười nhưng chỉ yêu được một,
trước bạn bè, tôi là thằng bạn đáng chán, nhu nhược và mù quáng, đón
nhận tất cả rồi chỉ biết sặc xụa cười một mình, tôi là kẻ
thất bại!
Thôi
thì hãy để em được một mình, tôi không than vản mỗi ngày, không van lơn
em thứ tha và quay lại nữa em à. Tôi sẽ để
em được bình yên một mình như em muốn, không làm gợn sóng cuộc sống
phẳng lặng mà em đang cố ghì chặt để chẳng ai có thể chạm vào. Sẽ chẳng
bắt em phải gặp khi lòng em không muốn, sẽ không bắt em
phải đọc tin nhắn của tôi mỗi ngày khi những dòng tin từ tôi đã như là
nỗi bực bội, nếu nhớ em, muốn gặp em, tôi sẽ đứng nhìn em từ xa ở một
góc khuất như em bảo, sẽ như thế đấy. Tôi sẽ để em biết
rằng, em trong tôi là như thế nào chứ không phải chỉ là lời nói hoa
mĩ, bóng bẩy văn thơ mà tôi đã từng nắn nót viết thành câu.
Thôi thì hãy để em được một mình, một mình thôi em nhé, nhưng tôi vẫn hoài yêu em, và khi em có thể, xin hãy cho tôi
thêm một lần yêu, vì tôi bao giờ cũng ở phía sau em, em à…