Lâu rồi mới coi một bộ phim Việt Nam xong mà thấy hoang mang bỏ mẹ ra.
Với mấy phim khác, sau khi ra khỏi rạp tui còn nhớ phim nó nói cái gì,
yếu tố gì chính, phụ ra sao… còn phim này coi xong, ra khỏi rạp chị
thấy… nhức đầu.
Cái nhức đầu thứ nhất nằm ở thể loại phim. Ai
mua vé coi phim này thì bảo đảm lời. Mua một cái vé coi được gần mười
thể loại phim. Thần tiên kỳ ảo, có. Ma, có. Hài, có. Hành động, có. Võ
thuật, có. Xã hội đen, có. Tâm lý tình cảm, có. Triết lý Phật pháp, có.
Phim thần tượng, có. Nói chung cái quần hòe gì cũng có chỉ có hay là
không có.
Cái nhức đầu thứ hai nằm ở âm nhạc. Tui có một nghi
ngờ lớn là phim này do Hội người khuyết tật tài trợ chính, phối hợp sản
xuất. Vì trong phim có người mù, què thì ở bên đơn vị lồng nhạc cho phim
có thằng bị điếc. Nhạc gì cũng lớn, đang yên đang lành đùng một cái
muốn đứng tim. Nhạc lúc nào cũng lớn hơn mức cần thiết, đặc biệt là có
nhiều khúc, chẳng có con mẹ gì gây cấn mà nhạc vẫn cứ đùng đùng. Nếu
không phải thằng làm nhạc điếc thì chắc chắn nó tưởng khán giả điếc.
Cái nhức đầu thứ ba là thoại. Lưu Huỳnh là một đạo diễn có tài, đặc
biệt tui thích phim “Áo lụa Hà Đông” bởi tính nhân văn cực kỳ lớn của
nó. Nhưng có lẽ đã nhiều năm và đạo diễn Lưu Huỳnh càng ngày càng cao
thâm nên mắc chứng… coi thường khán giả. Ok, anh làm phim nói về triết
lý nên sống tốt, những thứ ấy anh cứ thể hiện bằng câu chuyện và hình
ảnh, tự khắc nguuời xem họ cảm nhận. Đằng này, nhân vật cứ suốt ngày
đứng đọc thoại ra rả, nào là phải sống tốt, sống đẹp, phải biết quay đầu
là bờ… quá dông dài, quá mệt mỏi và quá đáng chán nản. Thứ duy nhất
người ta biết lúc đó là biết phim… nói nhiều.
Phim này, dàn diễn
viên phụ thì ổn, diễn viên chính mắc nản. Đàm Vĩnh Hưng đóng hay, được
hai cảnh. Thúy Vinh đóng ổn, được hai cảnh. Mạc Can đóng tốt, được hai
cảnh. Ngọc Thanh Tâm đóng mắc mệt, được vài trăm cảnh. Có thể nói Ngọc
Thanh Tâm rất giống Lưu Diệc Phi khi đóng Cô Long. Không phải giống chỗ
đẹp đâu má, đừng có mừng. Giống ở gương mặt không cảm xúc - Hồ Quang
Hiếu.
Bình Minh, Đinh Y Nhung, Quách Ngọc Ngoan, Quốc Cường đều
đóng… tròn vai, chỉ tiếc là thoại dài dòng, triết lý cứng nhắc, nghe y
chang như phim hồi năm Lý Hùng còn là ngôi sao nên chả bật được lên gì ở
tính cách nhân vật.
Ấn tượng nhất là vai của ba đứa nhóc bụi đời, dễ thương, duyên dáng và đáng nhớ.
Điểm cộng khác nằm ở màu phim và góc máy đẹp, mà cũng đúng, K’Linh quay phim mà.
Mấy điểm… nhảm nhảm của phim.
- Nghĩ sao mà lúc đánh nhau cuối trận nó cho bài Hồ Thiên Nga vô. Tưởng con mẹ mù chuẩn bị lột áo ra múa.
- Má cô mù, vợ Đàm Vĩnh Hưng kiếp trước chắc là Chúc Anh Đài, lúc chính thức tan biến, thì hóa thành… bươm bướm.
- Cây gậy của cô mù có nguồn năng lượng đặc biệt. Chụp lại một cái là biến thành Siêu Xayda cấp 10, quánh như con điên.
- Biệt đội ba người anh hùng cuối phim gồm 1 mù, 1 què, 1 đui.
- Câu hay nghe nhất là “Không phải ngày nào chúng ta cũng thấy một
chiếc lá rụng trước mặt.” Nói câu này với mấy cô quét rác lề đường đi,
bả xáng chổi vô đầu.
- Bà vợ chắc có thù với chùa, ông chồng
mình vừa đi chùa, vừa niệm Phật một chút là bỏ đi te te, mất vai luôn.
Đéo biết đi đâu, chắc kiếm anh thầy Thích Ai Phôn.
- Phim này có
câu, “Nợ máu không trả bằng tiền” quá chí lý. Coi phim xong sẽ nhận ra
nợ máu không trả bằng tiền mà trả bằng… nước miếng. Nói từ đầu tới háng,
kết phim ai cũng sống phây phây để nói.
- Kiểu đánh nhau y
chang mấy cái phim Tàu. Cứ từng thằng lao vô cho nhân vật chính đánh,
đéo dám cả đám nhào vô cùng lúc. Thật là biết thượng võ đó mà!
-
Hai anh nam chính và nam phụ nói chuyện với nhau, vợ tao còn không nhớ
ngày sinh của tao, sao mày nhớ. Ở dưới có tiếng nói, “tại tao yêu mày”.
- Cảnh trước, có nói sơ sơ về bạo dâm, đánh dây nịt này nọ. Cảnh sau,
nam chính rút dây nịt nói với nam ác thứ hai, “Mày còn thích chơi trò
này không?” Đù má, tưởng chuyển coi phim bạo dâm, gangbang chứ.
- Coi phim ra, trong đầu chỉ có một câu hát, “Nhìn mặt trời mà không chói mắt, là hội người mù Việt Nam.”
Xong!
Kênh thông tin giải trí theo - Nguyễn Ngọc Thạch